Ôn Văn thở dài một tiếng, không hề đặt lực chú ý vào âm thanh giống như tiếng mèo kêu kia nữa.
Nếu như anh muốn nghe, Hồ Ấu Lăng sẵn sàng nguyện ý kêu cho anh nghe.
Dẫn theo đám người dạo một vòng tòa nhà chính, mọi người lần lượt rời khỏi bên cạnh Ôn Văn, bao gồm cả cặp anh em vẫn luôn líu ríu Lưu Kiều Kiều kia.
Bọn họ tới đây dạo chơi chứ không phải tới thám hiểm thật sự, vì thế không có hứng thú theo Ôn Văn đi lung tung.
Lúc Ôn Văn bắt đầu quan sát phòng bệnh người bị bệnh tâm thần, đi theo phía sau anh chỉ còn lại một mình Chu Hải Dương.
"Ai cũng biết, nơi đáng sợ nhất ở đây chính là phòng bệnh, không tới đây dạo chơi một phen không phải phí công đi một phen rồi sao."
Ôn Văn mỉm cười liếc nhìn Chu Hải Dương, sau đó tiếp tục điều tra.
Chu Hải Dương run rẩy một chút, chà chà tay mình, không biết tại sao mà nơi này tựa hồ lại càng lạnh lẽo hơn trước đó nữa.
Vì thế Chu Hải Dương theo sát bước chân của Ôn Văn, không dám rời đi quá xa, một vị 'đại thám tử' vẫn luôn có thể làm người ta cảm thấy an toàn.
Những căn phòng bệnh giống như lồng giam nhốt ma quỷ làm Chu Hải Dương theo bản năng cảm thấy bất an.
Đến tận bây giờ, Ôn Văn vẫn chưa phát hiện được thứ gì, nhưng càng thế thì anh lại càng hứng thú với nơi này hơn.
Theo một ít bố trí trong phòng, Ôn Văn thầm tổng hợp lại dáng vẻ của bệnh nhân nơi này.
Trong mỗi phòng bệnh ở đây đều có đặc điểm khác biệt, có phòng đầy hình vẽ ký hiệu quỷ dị, có phòng đầy dơ bẩn.
Phòng bệnh tầng hai còn tàm tạm, lên tới tầng ba thì không trí trở nên ngột ngạt hẳn, mà Ôn Văn cũng lộ ra nụ cười.
Anh đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn dáng vẻ ở bên trong, cảm thán: "Cứ tưởng đâu nơi này không lưu lại gì, tất cả chỉ là mấy thứ hù người mà thôi, không ngờ phòng bệnh này vẫn duy trì dáng vẻ của nửa năm trước."
Chu Hải Dương kinh ngạc nhìn Ôn Văn: "Sao ông biết vậy?"
Ôn Văn chỉ phòng bệnh trước mặt nói: "Không phải người bị bệnh tâm thần thật sự thì không vẽ được hoa văn như thế đâu.
Chu Hải Dương kỳ quái nhìn phòng bệnh đầy các vệt thuốc màu kỳ quái, cầm đèn pin chiếu rọi một phen, nhức đầu nói: "Ở đây không có gì kỳ quái cả."
"Cậu nghĩ không kỳ quái là vì cậu chỉ thấy được một phần."
Ôn Văn cầm lấy đèn pin của Chu Hải Dương, dựng nó đứng thẳng ở chính giữa phòng, ánh sáng sáng ngời chiếu lên trần nhà, cũng chiếu sáng cả căn phòng.
Chu Hải Dương đi vào trong phòng bệnh, đảo một vòng, lúc đang định nói với Ôn Văn là không có gì kỳ quái cả thì đột nhiên cảm thấy cảm giác muốn ói kéo tới.
Hắn giống như lạc vào một thế giới không đối xứng, vệt sáng quỷ dị kia giống như một đám ký hiệu vặn vẹo, cứ như có một chiếc kính vạn hoa đang nhảy múa ở trước mắt.
"He he..."
Ôn Văn tắt đèn pin, túm lấy Chu Hải Dương đang lảo đảo quay cuồng kia, để cậu ta cảm thấy khá hơn một chút, cậu ta khiếp sợ hỏi Ôn Văn: "Này là sao vậy?"
Chỉ nhìn một phần thì không sao, nhưng thu gọn cả căn phòng này vào mắt thì lại phát hiện mọi thứ ở đây không có thứ nào cân đối cả, những vệt sáng kia đã bọp méo hết hết thảy mọi thứ trong phòng.
Hơn nữa cảm giác vặn vẹo này làm Chu Hải Dương cảm thấy sợ hãi từ sâu trong lòng.
"Cậu không biết thì tôi làm sao biết được, ngoại trừ người bệnh nhân ở căn phòng này, phỏng chừng không ai hiểu được ý nghĩa của nó."
Ôn Văn vứt đèn pin cho Chu Hải Dương, sau đó chuẩn bị đi xem phòng kệ tiếp theo, lúc ra ngoài cửa phòng bệnh, anh nói với Chu Hải Dương: "Thật ra tôi muốn đề nghị cậu quay về ngay bây giờ đi, bằng không chốc nữa có lẽ cậu sẽ gặp chuyện không may, ở nơi này có rất nhiều thứ mà cậu không nên nhìn."
Chu Hải Dương khẽ cắn môi, vẫn đi theo phía sau Ôn Văn, một bước cũng không chịu rời đi, chỉ là ánh mắt đã thu lại rất nhiều.
Trước đây khi rời khỏi bệnh viện này, Ôn Văn có ký khá khắc sâu với căn phòng vẽ đầy hoa văn đó, trong phong cách hội họa vặn vẹo đó tựa hồ ẩn chứa sức mạnh nào đó.
Trước đây còn không biết là chuyện gì, nhưng bây giờ vừa xem đã hiểu ngay.
Trên bức họa đó có mang theo chút siêu năng lực!
Tia siêu năng lực rất mỏng manh đó có thuộc tính rất kỳ quái, không giống sức mạnh của người siêu năng, không giống là do vật thu nhận tạo ra, mà giống như hoàn toàn phụ thuộc vào bức tranh đó.
Chu Hải Dương đi theo phía sau Ôn Văn, có chút không rõ Ôn Văn làm sao phát hiện được dị thường của căn phòng kia, phải biết là từ đầu đến cuối Ôn Văn chưa từng dùng tới đèn pin!
Trong phòng bệnh có ánh trăng mỏng manh chiếu vào làm bên trong không tới mức tối om, nhưng nếu muốn nhìn rõ hết thảy thì cũng có chút khó khăn.
Nhưng lần này Chu Hải Dương không hỏi Ôn Văn, chỉ đi theo phía sau mà quan sát thôi.
Kế tiếp, bọn họ lại nhìn thấy vài phòng bệnh kỳ quái, có phòng bị bao phủ bởi những vết bàn tay máu lớn nhỏ không đều rất rõ ràng.
Mỗi phòng bệnh ở nơi này đều mang tới áp lực rất lớn cho Chu Hải Dương, giống như nơi này từng có ma quỷ cư ngụ vậy.
"Bệnh nhân ở nơi này đều không phải bệnh nhân tâm thần bình thường, bọn họ có lý trí, có điên cuồng, nhưng trên người bọn họ đều có hiện tượng khó có thể giải thích."
"Cậu biết không, ở đây từng có một tên tự xưng là kẻ quan sát, hắn nói rằng mình có thể nhìn thấy số mạng của bất cứ ai, nhưng hắn chưa từng nói lời nào chính xác về số phận của người khác." Ôn Văn chỉ một phòng bệnh ngăn nắp sạch sẽ hiếm thấy nói.
Chu Hải Dương nhíu mày nói: "Chẳng qua chỉ là chứng vọng tưởng mà thôi."
"Tôi cũng từng cho là vậy, nhưng sau đó cái nhìn của ta đã thay đổi."
Ôn Văn không nói nữa, Chu Hải Dương cũng không hỏi sâu hơn.
Đối với phản ứng của Chu Hải Dương, Ôn Văn rất hài lòng, tiếp tục nhìn những căn phòng giam này.
"Tuy xé về một phương diện khác thì những người này có thiếu sót rất lớn, nhưng trong mắt tôi, bọn họ gần gũi với thứ kia hơn bất cứ người bình thường nào.
Cũng gần hơn so với người siêu năng...
Đương nhiên, câu sau Ôn Văn không nói ra.
Bắt đầu từ phòng bệnh trước đó, Chu Hải Dương không nói thêm gì nữa, bởi vì mỗi khi tới một phòng bệnh mới, Ôn Văn lại giải thích một phen, giống như mình rất quen thuộc với nơi này.
Quen như đã từng là một bệnh nhân bị nhốt ở đây vậy!
Được rồi, thật sự là anh đã từng anh đã từng ở đây một đoạn thời gian...
Lời nói thẳng thắn của Ôn Văn khiến Chu Hải Dương cảm thấy trong lòng rét run, nếu Ôn Văn chỉ giới thiệu thôi thì cũng chẳng có gì, khủng khiếp là người này càng nói thì nơi này càng trở nên tối tăm kinh khủng hơn.
Chu Hải Dương không phải chỉ mới tới đây chơi một lần, nhưng những lần đó không hề có cảm giác thế này, chẳng lẽ vì vị thám tử ở trước mặt?
Còn nữa, người này sao lại biết nhiều tin tức về bệnh viện tâm thần này như vậy chứ?
Trong nghi hoặc của Chu Hải Dương, lầu ba nhanh chóng đã đi tới cuối đường, cầu thang thông lên lầu bốn có một cánh cửa sắt khóa lại.
Xem ra hành trình thám hiểm bệnh viện này tới đây thì kết thúc, chúng ta quay lại hội hợp với người khác đi." Nhìn ổ khóa, Chu Hải Dương gần như thở dài một phen.
"Chậc, lúc tôi ghi danh tham gia không ai nói với tôi là có nơi không thể vào cả."
Ôn Văn cười như không cười nhìn Chu Hải Dương, cười nói: "Có đúng không, ngài nhân viên hỗ trợ."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo